Chương 143

Xuyên Thư Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Trạch Lan

10.530 chữ

21-04-2023

Lúc Trình Minh chạy đến Linh Thảo Viên, quả nhiên nhìn thấy tòa tiểu lâu đơn giản kia đã bị các đệ tử vây đến chật như nêm cối.

Tuy đông người nhưng mọi người đều yên tĩnh tìm chỗ đứng đợi, không ầm ĩ cũng không chen chúc. Nếu không tuân thủ quy củ sẽ bị các sư huynh sư tỷ, thậm chí các Trưởng lão ném văng ra.

Bọn họ ước gì có nhiều kẻ lỗ m.ãng đến đấy.

Trình Minh thuần thục tìm tạm cái cây không người, ngồi lên. Bắt đầu đánh giá đám người phía dưới, phân biệt những gương mặt quen thuộc kia:

“Ngôn Nhạc Trưởng lão? Mấy người ngồi bên cạnh bà, thật ra ta đều không quen biết.”

“Ngôn Nhạc Trưởng lão, Ngôn Nhạc Trưởng lão là người nào?” Bên cạnh bỗng nhiên chen vào một câu, Trình Minh nhìn sang là một đệ tử ngồi xổm trên cây cách vách.

Đệ tử đó cười chắp tay với Trình Minh: “Tại hạ Võ Thanh Phong của Kiếm Phong, chào vị sư đệ này.”

Trình Minh cũng vội nói gia môn.

Võ Thanh Phong rất tự thân quen: “Ta thấy vừa rồi Trình sư đệ mới xem phía chỗ bên hồ à? Các vị tiền bối ngồi bên đó, mặc đồ đen bên ngoài cùng kia là Thích Trưởng lão của Kiếm Phong chúng ta. Ngôn Nhạc Trưởng lão mà đệ mới nói cũng ở trong đó à?”

Địa vực Thái Thanh Tiên Tông rộng lớn, bảy đại chủ phong từng bên lại có rất nhiều phong nhỏ, rất nhiều đệ tử trẻ đến chủ phong của mình có bao nhiêu Trưởng lão đều không nhận đủ được, càng không cần phải nói các phong khác.

Tiền bối có danh tiếng lớn ở Tu Tiên Giới như Ngôn Nhạc Trưởng lão, Võ Thanh Phong chỉ từng nghe tên tuổi của bà qua các câu chuyện truyền kỳ.

Trình Minh vừa muốn nói gì đó, lại thấy trên đỉnh đầu Võ Thanh Phong có một pháp khí hình cái kính tối tăm như mực đang xoay tròn.

Y chần chờ hỏi: “Võ sư huynh, cái này của huynh là Lưu Ảnh Kính?”

Võ Thanh Phong thở dài một tiếng: “Không sai. Nhà ăn của Ngư Trưởng lão nổi như vậy, không ghi lại, chẳng phải đáng tiếc à?”

Trình Minh tò mò hỏi: “Ghi lại làm gì?”

“Bán cho người khác xem.” Võ Thanh Phong nói với vẻ tự nhiên.

Hắn nhìn Trình Minh, cười nói: “Trình sư đệ, vừa nhìn đã biết đệ là người chuyên tâm tu luyện không hỏi thế sự. Đệ cũng không biết, bao nhiêu đệ tử đánh cược đoán xem nhà ăn của Ngư Trưởng lão có thể hấp dẫn bao nhiêu Trưởng lão Chân Quân đấy.”

Hắn nháy mắt với Trình Minh: “Còn có người bên ngoài rất tò mò về các chuyện ở Thái Thanh chúng ta nữa.”

Trình Minh đúng là chưa từng chú ý đến những thứ này, y rối rắm nói: “Vậy huynh dùng Lưu Ảnh Kính như vậy, các Trưởng lão bị truyền hình dáng ra bên ngoài, sẽ không bực mình à?”

Võ Thanh Phong bèn thở dài một hơi, thấy cái cây mà Trình Minh ngồi đủ lớn, dứt khoát bay qua ngồi cùng.

Hắn vỗ vỗ bả vai Trình Minh, vẻ mặt “sư đệ thật là quá non”, thần bí hỏi: “Trình sư đệ, đệ biết không Lưu Ảnh Kính của ta có thể phục chế vô số lần. Mỗi một cái, bán ra thị trường bên ngoài sẽ bị người ta tranh giành.”

Trình Minh nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, Võ Thanh Phong lại nói: “Đệ biết một cái Lưu Ảnh Kính như này có giá trị bao nhiêu linh châu không?”

Trình Minh hỏi theo bản năng: “Bao nhiêu?”

Võ Thanh Phong vươn một ngón tay.

Trình Minh kinh ngạc: “Mười linh châu? Nhiều như vậy?”

Lưu Ảnh Kính có thể nói là không có ích gì, chỉ cần có đủ Lưu Ảnh Kính thì có thể sao chép hơn vạn hình ảnh như nhau.

Võ Thanh Phong chậc một tiếng: “Sư đệ, làm người phải nghĩ xa một chút.”

“Là một trăm linh châu một phần!”

Trình Minh hít hà một hơi.

Nếu thật có thể bán đi một vạn phần thì chẳng phải là có thể thu được một trăm vạn linh châu à!

Trình Minh lập tức phát ra tiếng thở dài nghèo khổ. Hóa ra, mặt của nhóm Chân Quân lại đáng giá đến vậy!

Nhưng vào lúc này, Ngôn Nhạc Trưởng lão ở nơi xa dường như đã nhận ra ánh mắt y, xa xa nhìn sang, còn cười với y.

Trình Minh lập tức ngưng thần nín thở, nhỏ giọng nói: “Võ sư huynh, Ngôn Nhạc Trưởng lão hình như chú ý đến chúng ta.”

Võ Thanh Phong bật cười, nhìn sư đệ Dược Phong giống như đồ ngốc: “Đệ cho rằng chúng ta nói chuyện ở đây, ta dùng Lưu Ảnh Kính ghi lại, các Trưởng lão không biết à?”

Trình Minh:?

Võ Thanh Phong nhỏ giọng nói cho y: “Đều là tông môn ngầm đồng ý, các Trưởng lão cố ý phối hợp với chúng ta đấy. Một bản ghi chép Lưu Ảnh Kính của ta, kiếm một trăm vạn linh châu, chín phần nộp lên tông môn, một phần giữ lại cho bản thân ta.”

Trong một phần cho hắn này, ngoài liên hệ thương nhân ra cộng thêm các loại phí tổn chuẩn bị Lưu Ảnh Kính, bản thân hắn có thể kiếm được năm sáu vạn linh châu.

Đối với một Kiếm tu nghèo mà nói, đó là một số tiền khổng lồ!

Võ Thanh Phong cảm thấy rất ngon.

Thấy Trình Minh mở to hai mắt nhìn, Võ Thanh Phong cười: “Kinh ngạc như vậy làm gì. Tông môn nuôi nhiều đệ tử chúng ta như vậy, còn có thể tích cóp của cải nhiều thế, không thể là linh châu từ bầu trời xuống chứ.”

Trình Minh đúng là chưa từng nghĩ đến vấn đề này, y cảm thấy lời của Võ Thanh Phong quả thực đã mở ra một thế giới mới cho y.

Nhưng y khó hiểu hỏi: “Võ sư huynh, huynh cứ nói cho ta như vậy à?”

Loại cách thức kiếm tiền như này, có lẽ phần lớn người trong tông cũng không biết.

Võ Thanh Phong: “Ta cũng không biết thế nào vừa thấy sư đệ đã cảm thấy rất quen với đệ, có thể là duyên phận đấy.”

Hắn vỗ vỗ vai Trình Minh: “Từ trước đến này, trực giác của ta rất chuẩn. Sư đệ, chúng ta thương lượng một chuyện, thế nào?”

Trình Minh: “Cái gì?”

“Chúng ta cùng nhau ngồi đây chờ suất vào nhà ăn của Ngư Trưởng lão. Nếu sư đệ may mắn thì giúp sư huynh mang Lưu Ảnh Kính này đi vào, thế nào? Đến lúc đó, hai ta chia đôi linh châu!

Trình Minh không nghĩ nhiều như vậy: “Sao dễ lấy thế được! Mỗi lần Ngư Trưởng lão chỉ đưa ra một trăm suất, ta chỉ đến góp vui thôi.”

Trên thực tế Võ Thanh Phong đã nói lời này với mấy chục người rồi. Hắn cười tủm tỉm nói: “Vừa nhìn đã biết Trình sư đệ là người may mắn, thế nào? Thử xem?”

Trình Minh không cảm thấy mình có thể được lựa chọn, nghe vậy thuận miệng đồng ý.

Vừa hay, ánh trăng dâng lên.

Một con Văn Thú cao bằng một người, lấp lánh tỏa sáng từ bên trong tiểu lâu đi ra. Nó ôm một thứ lấp lánh sáng trong hai móng vuốt.

Trình Minh tò mò nhìn sang, thấy Văn Thú giống con thỏ hất móng vuốt lên trời, vô số điểm sáng thật nhỏ màu bạc như sao băng tản ra mọi nơi.

Đây là “vé vào” nhà ăn nhỏ.

Ngư Trưởng lão là Trưởng lão công bằng, không xem tu vi địa vị của thực khách. Nhóm Hóa Thần Chân Quân mạnh như Ngôn Nhạc Trưởng lão cũng chỉ có thể ngồi ở tại chỗ, nhìn những ngôi sao đó, chờ chúng nó bay đến chỗ mình.

Một viên sao băng màu bạc dừng ở trên vạt áo Trình Minh, biến thành một viên trân châu tròn vo.

Trình Minh sửng sốt: “Ta thật sự được chọn?”

Võ Thanh Phong đã kích động hô to một tiếng: “Ta quả nhiên không nhìn lầm!”

Hắn cực nhanh nhét Lưu Ảnh Kính vào trong ngực Trình Minh, mặt đầy chờ mong: “Trình sư đệ, chúng ta đã nói rồi đấy! Tháng sau sư huynh có thể tích cóp đủ tài liệu rèn kiếm bản mạng hay không đều dựa vào đệ!”

Trình Minh nắm chặt trân châu và Lưu Ảnh Kính, hơi mơ hồ nghĩ, dường như mình có chút may mắn trên những chuyện có liên quan đến Ngư Trưởng lão.

Lúc trước Ngư Trưởng lão còn chưa nổi danh, y là một tiểu đệ tử Trúc Cơ Kỳ, đi lãnh linh thảo luyện đan, chọn được đồ do Ngư Trưởng lão trồng từ mấy trăm vạn phần linh thảo tinh chuẩn, thành công luyện chế ra lò cực phẩm đan dược đầu tiên trong cuộc đời.

Bên tai nghị luận sôi nổi, thở dài tiếc nuối không ngừng, Trình Minh lấy lại bình tĩnh, vui sướng đi vào tiểu lâu trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.

*

Giang Ngư không thể hiểu nổi sự cuồng nhiệt của các đệ tử Thái Thanh đối với nhà ăn nhỏ.

Nàng rất rõ đồ ăn của mình làm, hương vị đúng là không tồi nhưng các tu sĩ cũng không có sở thích ăn uống.

Về phần hiệu quả của đồ ăn, từ rất sớm trước kia nàng đã biết tu vi càng cao càng cảm nhận được sâu về luồng sức sống kia.

Nói cách khác, đối với phần lớn đệ tử đến cướp chỗ mà nói, đây là một bữa linh thực bình thường mà thôi.

Nhan Xán đến hỗ trợ nàng, nghe vậy cười nói: “Ngày thường muội lười nhác như vậy, không ra khỏi Linh Thảo Viên, cũng không giảng bài cho đệ tử, mọi người thật sự tò mò về muội đấy.”

Hơn nữa, nếu số hên còn có thể gặp được không ít Trưởng lão Chân Quân ngày thường căn bản thấy không thấy mặt.

Đây là lòng tranh thắng thua kỳ quái của các đệ tử tinh anh.

Người khác đều đến cướp, sao ta có thể không đến?

Nếu ta may mắn giật được một suất mà những người khác không có.

Hì hì, ít nhất kiêu ngạo một tháng.

Chử Linh Hương ló đầu sang, gật mạnh đầu, còn nêu ví dụ: “Ví dụ như đổi thành Chưởng môn lão nhân gia. Nếu Chưởng môn bỗng nhiên tuyên bố mở thiện đường, sư tỷ có thể tò mò hay không, có thể cũng muốn cướp một suất, muốn thấy phong thái của Chưởng môn một lần không?”

Giang Ngư: “...”

Cũng có lý. Nhưng mà...

Nàng cười tủm tỉm nói: “Chưởng môn cũng không phải là lão nhân gia, Chưởng môn đang tuổi xuân tươi đẹp, thật sự rất trẻ đấy. Hơn nữa, nếu Chưởng môn thật sự nấu ăn, tỷ muốn ăn thì có thể đi cửa sau.”

*

Giang Ngư gặp được Cơ Linh Tuyết.

Cách lần trước nàng nhìn thấy Cơ Linh Tuyết, đã qua rất lâu rồi.

Ngày đó Thần Đô xảy ra chuyện, Cơ Linh Tuyết thân là Công chúa Đại Chu, là nhóm người đầu tiên đi Thần Đô điều tra.

Sau lại, Thần Đô bị Cơ Tử Nghi khống chế.

Giang Ngư bị Cơ Tử Nghi dẫn vào ảo cảnh sau đó bị Thiên Đạo mang đi, vẫn luôn chưa gặp nàng.

Sau khi ra rồi nghe nói, ngày đó Cơ Linh Tuyết bị Cơ Tử Nghi bắt được.

Cơ Tử Nghi hận tỷ tỷ ngày đó không giúp mình, hại mình bị đánh gãy chân, ph.át tiết toàn bộ oán khí ở trên người nàng. Cơ Linh Tuyết bị đánh gãy hai đùi, phế bỏ tu vi, kinh mạch cũng bị dập nát.

Lúc Giang Ngư biết tin này, Cơ Linh Tuyết đã được Trưởng lão Kiếm Phong đưa đi dưỡng thương.

Chớp mắt đã qua mấy tháng.

Giang Ngư bưng món ăn vốn đã chuẩn bị về, một lần nữa làm một bát canh thanh đạm cho nàng, bên trong bỏ thêm vài linh thảo ôn dưỡng thân thể.

Cơ Linh Tuyết nhìn thoáng qua, biết là ý tốt của nàng, trên khuôn mặt tái nhợt vậy mà lộ ra chút ý cười: “Cảm ơn Ngư Trưởng lão.”

Dáng vẻ của nàng như bệnh nặng mới khỏi, hơi thở băng tuyết quanh người thật ra đã tan đi khá nhiều, cả người giống như một cây tùng xanh trải qua gió lốc tàn phá. Tuy rơi chút cành lá, vết thương chồng chất nhưng lại càng thêm dẻo dai cứng cáp.

“Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt.” Giang Ngư không phải người biết an ủi, khô cằn nói: “Ngươi có thiên phú cực tốt, số phận cũng không tồi, về sau sẽ dần dần tốt lên.”

Không hoàn toàn chỉ nói cho có. Dù sao Cơ Linh Tuyết cũng là nữ chính của thế giới này, cho dù có lúc rơi xuống bùn, ngày sau tất nhiên sẽ có cơ hội thay đổi, một lần nữa quật khởi.

Cơ Linh Tuyết thấy ánh mắt nàng nhìn mình bình thản, không hề có ý thương hại thì giật mình, cong đôi mắt lên: “Ta biết, ta sẽ không từ bỏ.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!